Tôi đã từng rong ruổi trên chiếc xe đạp từ khi còn rất nhỏ. Hồi đó xóm tôi chưa ai có xe đạp cả. Tôi thì may mắn khi bố mua được 1 bộ khung xe đạp trẻ em từ người bán đồng nát. Và bố đã mang đi sửa lại: thay bộ lốp mới, lắp thêm bộ phanh và bộ xích. Và đó là chiếc xe đạp đầu tiên tôi sở hữu. Tôi đã cùng em nó rong ruổi trên khắp xóm làng. Lớn lên 1 chút, khi lên học đại học, xe đạp lại gắn với tôi khi lúc đó ngoài em nó ra thì tôi không còn sự lựa chọn nào nữa. Tôi thích cảm giác đạp xe về đêm ở Hà Nội. Nó mang đến điều gì đó rất khác. Nhiều đêm mình cứ đạp mà chẳng cần biết đích đến là đâu. Vừa đạp xe vừa ngắm nhìn thành phố, vừa cảm nhận mùi thơm của hoa sữa mỗi khi sang thu. Và từ đó cái ý tưởng đạp xe xuyên đất nước nó nhen nhóm trong tôi từ bao giờ mà tôi cũng không biết.
Cùng với bạn chiến hữu chinh phục các nẻo đường của đất nước đã là mục tiêu lớn của tôi. Đã 1 lần nỡ nhịp với Xuvi(Xuyên Viêt) vào năm 2017 khi mà năm đó tôi đã gửi link đăng ký nhưng đến phút 90 tôi lại chần chừ và không tham gia. Ở nhà lướt face theo dõi hành trình của Xuvi làm tôi thấy tiếc cho quyết định của mình. Năm đó tôi đã lấn cấn, có chút lo lắng và cả sự sợ hãi. Lúc đó tôi đã không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Những năm sau đó do có nhiều ràng buộc nên tôi không thể đăng ký tham gia Xuvi được. Nhưng cứ mỗi mùa hè đến, thấy mọi người đạp xe xuyên Việt là lòng tôi lại háo hức. Tôi đã tự nhắn với mình là sau này sớm hoặc muộn tôi cũng sẽ thực hiện hành trình đó.
Và tôi cũng đã thực hiện điều tôi mong ước khi cùng bạn Xế rong ruổi trên khắp các con đường của mảnh đất chữ S với Xuvi23. Sau khi điền form đăng ký, tôi lại thấy hơi lo lắng. Tôi có thể là thành phần hơi lầy trong đoàn khi mà hầu như mọi người đều đã gặp nhau từ trước khi cùng nhau tập thể lực. Tôi thì không tham gia buổi tập nào với mọi người cả.Thế nên nhiều khi nghĩ không biết mình có hòa nhập được với đoàn không nữa. May mắn là tôi mạnh dạng đăng ký chuyến thực tế Hàm Lợn nên có quen trước được một vài thành viên nhưng cũng ít nói chuyện với mọi người. Chuyến thực tế đó làm thay đổi suy nghĩ của tôi về Xuvi vì thấy ai cũng thân thiện và dễ gần. Đặc biệt lại gặp được thanh niên đồng hương Phan Khương.
Ngày mọi người tập hợp ở nhà văn hóa Xuân La thì tôi vẫn còn đang ở quê để xử lý một vài việc. Trước hôm hành trình xuvi bắt đầu thì gần như tất cả đều đã tập hợp ở Xuân La. Trong khi đêm đó tôi mới bắt đầu đón xe từ quê lên và lóc cóc chuẩn bị đồ cho Xuvi. Sáng hôm sau đạp xe đến Xuân La để hội quân nhưng cả đoàn đã xuất phát lên lại phải lóc cóc đuổi theo. Đuổi kịp đoàn ở đường láng thì bụng đói. Nhưng được ngay gói bánh của bạn nào đó lần đầu gặp mà còn chưa kịp hỏi tên. Sau này ngồi ngẫm lại mới nhận ra gói bánh đó của Liên. Ngay lần đầu nhập đoàn tôi đã thấy được vẻ đẹp của sự yêu thương đúng như câu slogan: " Đạp xe xuyên Việt - Kết nối yêu thương". Hành trình đầu tiên của tôi với Xuvi có vẻ hơi cập rập và vội vàng như thế. Nhưng sau đó tôi đã có cả một hành trình để đạp chậm lại và nhìn ngẫm nhiều hơn.
Khi đã chạm chân được đến Mũi Cà Mau thì tôi mới nhận ra hành trình Xuvi cũng giống giống như một phần nào cuộc sống của tôi trước đó. Khởi đầu một công việc nhiều khi tôi rất nhiệt huyết nhưng không hiểu tại sao sau đó nhiệt huyết lại giảm dần. Xuvi với tôi cũng thế. Những hành trình đầu tiên tôi thấy thú vị thật sự khi được lang thang khắp nơi này đến nơi khác. Nhưng lang thang nhiều cũng đến lúc ngán và đi nhiều cũng đến lúc mỏi. Từ sau chặng đèo Hải Vân tự dưng nhiều khi tôi lại không biết mình đang đi đâu. Tự nhiên thấy mình không còn động lực để đạp tiếp và muốn dừng lại hành trình ấy. Cũng giống như những hành trình trước đây tôi đã dừng lại. Tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi lại như thế. Có thể do đôi chân đã mỏi hoặc là vì điều gì đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi trước cả khi Xuvi bắt đầu. Thế nên nhiều khi tôi hay ngồi vu vơ một mình với nhiều tư tưởng hỗn độn và chẳng biết làm gì. Nhưng may mắn là tôi đã thấy những hình ảnh đẹp trong Xuvi làm tôi có động lực đạp tiếp, tự nhủ không được bỏ cuộc và nhất định phải đến Mũi Cà Mau cùng cả đoàn.
Vẻ đẹp đầu tiên tôi thấy là hình ảnh của mỗi thành viên trong đoàn. Mỗi thành viên, mỗi khuôn mặt, mỗi nụ cười là một món quà và mang những nét đẹp riêng. Hình ảnh yêu thương tuyệt vời khi thấy một bạn nam đẩy một bạn nữ trên đoạn đường dốc hoặc trên những chặng hành trình dài. Một cốc nước mát lạnh của Pika Long ở chặng Sài Gòn mà được chia sẻ chuyền hết từ tay người này đến người khác. Mỗi người chia sẻ nhau một chút để dịu đi cái nóng oi ả của ngày hè. Chỉ một vài hình ảnh đó cũng đủ để cảm được hành trình Xuvi tuy không khí bên ngoài oi nóng nhưng lại cảm thấy mát rượi trong tâm hồn. Từ những con người xa lạ tự nhiên mùa hè năm nay tôi có thêm hơn 50 người bạn mới trên khắp cả nước. Từ giờ đi đâu cũng không sợ thiếu chỗ ngủ. Thật tiếc khi kết thúc Xuvi mà tôi vẫn chưa thể nói chuyện hết được với mọi người trong đoàn. Phần vì tôi hơi rén nên ít khi chủ động nói chuyện với mọi người. Phần nữa tại tôi cứ im im nên chắc mọi người cũng ngại đến nói chuyện với mình. Những chặng hành trình cuối cùng, những buổi sinh hoạt đoàn tôi thường ngắm nhìn mọi người nhiều hơn và cố gắng lưu trữ những hình ảnh đó vào trong tâm trí.
Xuvi với tôi là những lần tách đoàn và những lần bị phạt. Vẫn nhớ lần đầu tiên bị phạt khi đêm đầu tiên ở Chùa Trẻ Ninh Bình một mình tôi leo lên mái nhà và nằm ngắm trăng sao trên đó. Khi xuống thì thấy cả đoàn đang họp và biết rằng là sắp có biến với mình. Đó là lần đầu tiên tôi bị phạt dọn nhà vệ sinh. Và có Phương cũng bị phạt chung hôm đó. Nhưng mà nhờ lần bị phạt đó mà tôi có cơ hội làm quen và nói chuyện với Phương nhiều hơn. Nhưng mà trí nhớ của tôi có vấn đề nên tôi cứ hay bị nhầm tên của Phương với của Phượng. Sau lần phạt thứ nhất đó không hiểu tại sao những lần phạt tiếp theo đều có tôi trong danh sách. Lần 2 ở Hà Tĩnh, lần 3 ở Cần Thơ và lần 4 rửa bát ở Bạc Liêu. Nhưng mà bị phạt nhiều khi lại là điều may mắn khi giúp chúng tôi thân thiết với nhau hơn. Chúng tôi có nhiều cơ hội làm việc chung với nhau, có nhiều câu chuyện để nói và nhiều nụ cười để trao hơn. Nhiều khi thấy buổi bị phạt nào cũng toàn tiếng cười và sự yêu thương khi được các thành viên khác hỗ trợ phụ rửa bát cùng hoặc phụ quét sân cùng. Yêu thương là ở đây chứ đâu nữa.
Xuvi mang đến cho tôi phần nào cảm nhận của những người vô gia cư khi nằm ngủ trên ghế đá, hiên nhà và làm bạn với những anh muỗi. Cảm giác ngủ ngoài đường khác hẳn với cảm giác ngủ ghế đá trong Chùa. Ngủ ghế đá trong chùa thì vẫn có sự an toàn nhất định. Ngủ ngoài đường thì bạn sẽ phải đối diện với nhiều bất an và nhiều thứ nguy hiểm hơn. Vẫn nhớ đêm đầu tiên tôi ngủ ngoài đường ở Sài Gòn. Khi dạo quanh một vòng buổi tối, Sài Gòn cho tôi thấy nhiều góc khuất. Một thành phố hiện đại và tấp nập nhưng lại nhiều những mảnh đời trái ngược. Gần như đi đến đâu tôi cũng thấy bắt gặp những người vì cuộc sống mưu sinh phải nằm ngủ bên lề đường, tại trạm xe bus or trên những chiếc xích lô. "Sài Gòn Hoa Lệ" nhưng hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo khổ. Tôi đã thử cảm giác như thế và gần như tôi không ngủ được vì nhiều điều lo sợ: sợ hãi ai đó sẽ làm phiền, sợ bị mất đồ. Những gì mình đang sở hữu lại vô tình làm cho mình thấy bất an. Còn những người ngoài kia có thể họ chẳng có gì, họ không bị ràng buộc bởi vật chất và có thể do thói quen nên họ có thể ngủ giữa thành phố như thế. Càng bị ràng buộc bởi vật chất con người lại càng lo lắng và sợ hãi nhiều hơn. Đêm đó giúp tôi mở ra một cái nhìn mới và phải học cách để mình không bị chi phối quá nhiều vào mọi thứ mình đang có.
Xuvi cho tôi thấy vẻ đẹp tuyệt diệu của Mẹ thiên nhiên và những khoảng lặng trong tâm hồn với khung cảnh bình minh tuyệt đẹp. Ngồi lặng nhìn bầu trời từ lúc còn đang trong màn đêm cho đến khi từng tia sáng và vầng hồng xuất hiện, những lúc đó chẳng cần nghĩ gì, chỉ cần ngồi, cảm nhận và chỉ muốn ở đó mãi.
Xuvi cũng mang đến cho tôi những thổn thức của con tim, những nhớ thương, những ánh mắt, những nụ cười và cả những cái cau mày nhiều khi đến khó hiểu.
Khép lại mùa hè tuyệt vời với Xuvi23!!!